Chuyến Xe Bus 375 | CÂU CHUYỆN MA CÓ THẬT XÃY RA TẠI TRUNG QUỐC

Đây là một câu chuyện rất nổi tiếng, từng xuất hiện trên rất nhiều các mặt báo ở Trung Quốc với tiêu đề “Chuyện kinh dị trên tuyến xe buýt số 375”. Trải qua hơn hai mươi năm, câu chuyện đã biến thể thành khá nhiều dị bản, thậm chí có phiên bản còn thay đổi nơi chốn thành Nam Kinh, Thanh Đảo. Nhưng phiên bản được lưu truyền rộng rãi nhất vẫn là phiên bản sau đây…

Câu chuyện xảy ra vào một đêm khuya ngày 14 tháng 11 năm 1995 trên chuyến xe buýt số 375, đêm rất lạnh, gió cũng rất lớn.

Một chiếc xe buýt chầm chậm ghé lại trạm dừng xe buýt trước Viên Minh Viên, đó là chuyến xe buýt cuối cùng của ngày. Trên xe có một bác tài xế khá lớn tuổi và một cô soát vé trẻ trung.

Cửa xe mở ra, bốn hành khách lên xe gồm một cặp vợ chồng trẻ, một bà lão và một thanh niên. Sau khi lên xe, cặp vợ chồng ngồi ở hàng ghế đôi sau vị trí của tài xế, cậu thanh niên và bà lão lần lượt một trước một sau ngồi ở hàng ghế đơn bên phải.

Xe tiếp tục chạy về phía trạm cuối ở Hương Sơn…

Đêm càng thêm tĩnh lặng, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng động cơ, trên đường gần như chẳng có ai, cũng không có chiếc xe nào qua lại, bởi đêm tháng 11 ở Bắc Kinh rất lạnh, huống chi là một đoạn đường hẻo lánh như thế này (hồi ấy đoạn đường đó cực kỳ hoang vu).

Xe tiếp tục đi tới, qua tầm hai trạm, lúc tới trạm cửa Bắc Cung là đã đi được hơn 300m, mọi người bỗng nghe thấy tài xế lớn tiếng mắng mỏ: “Điên thật, bình thường giờ này ngay cả một bóng ma cũng chả thấy, vậy mà hôm nay thì thế này đây! Còn không thèm đứng chờ ở trạm chờ nữa chứ!”.

Lúc này mọi người mới trông thấy ở một nơi cách họ tầm 100m có hai bóng đen đang vẫy xe. Cô gái soát vé cất tiếng nói: “Thôi ngừng lại đi ạ, bên ngoài trời lạnh như thế, với cả tuyến này đã là tuyến cuối cùng rồi”. (Mọi người nên biết khi đó tuyến đường từ Viên Minh Viên đến Hương Sơn quả thực có tuyến xe buýt này, với cả đã muộn như thế rồi, những tài xế khác sẽ không chạy vào con đường hẻo lánh như vậy)

Lúc này tài xế dừng xe lại, ai mà ngờ tới sau khi lên xe thì là có tận 3 người, 1 người bị kẹp giữa 2 người kia. Sau khi lên xe, họ chẳng nói gì cả, người ở giữa tóc tai rối bời và luôn cúi thấp đầu, còn hai người còn lại mặc trường bào theo kiểu quan phục thời Thanh, mặt mũi cả hai đều trắng bệch. Mọi người ai nấy đều sợ hãi và hoang mang, duy chỉ có tài xế bình tĩnh tiếp tục lái xe tiến về phía trước.

Lúc này cô gái soát vé mở miệng nói: “Quý khách đừng sợ, có lẽ là gần đây có đoàn phim cổ trang, họ uống hơi nhiều nên không kịp thay quần áo mà thôi”, mọi người nghe cô gái nói thế thì đều bình tĩnh trở lại. Chỉ có bà cụ kia là thường xuyên quay đầu nhìn ba người đằng sau với nét mặt cực kỳ nghiêm túc.

Xe vẫn tiếp tục đi…

Qua tầm ba bốn trạm nữa, đường xá vẫn rất yên tĩnh, gió vẫn lớn, cặp vợ chồng trẻ kia đã xuống xe, tài xế và cô soát vé đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Đúng lúc này thì bà cụ bỗng đứng dậy nhào tới trước mặt cậu thanh niên rồi tát bôm bốp lên mặt cậu ta như đang phát điên vậy, luôn miệng mắng rằng cậu thanh niên lúc lên xe đã lén trộm tiền của mình.

Cậu thanh niên bực mình đứng dậy mắng lại bà cụ: “Bà đã già đến vậy rồi mà sao lại ngậm máu phun người thế?”. Bà cụ không nói gì, chỉ nhìn cậu thanh niên bằng cặp mắt giận dữ, vươn tay trái gắng sức níu lấy cổ áo cậu không chịu buông. Cậu thanh niên mặt đỏ phừng phừng không thốt nên lời. Bà cụ lại tiếp tục nói: “Đằng trước là đồn công an, chúng ta xuống đó để công an họ xử lý!”. Cậu thanh niên sừng sộ đáp trả: “Đi thì đi, ai sợ ai!”.

Xe ngừng, bà cụ kéo cậu thanh niên bước xuống xe. Nhìn theo chiếc xe buýt đã đi xa, bà cụ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cậu thanh niên bực bội hỏi: “Đồn cảnh sát ở đâu?”, bà cụ nói: “Đồn cảnh sát gì chứ! Bà già này vừa mới cứu mạng cậu đấy!”

Cậu thanh niên vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Bà cứu mạng tôi gì chứ. Tôi thì sao, không phải tôi vẫn đang sống sờ sờ à?”

Bà cụ: “Ba người vừa lên xe lúc nãy không phải là người, mà là ma!”

Cậu thanh niên: “Bà bị điên à!”, nói xong liền xoay người muốn đi.

Bà cụ: “Cậu không tin cũng không sao, nhưng để tôi nói hết đã!”. Cậu thanh niên dừng lại, bà lão nói tiếp, “Lúc họ vừa mới lên xe là tôi đã nghi ngờ rồi, vì thế tôi mới không ngừng quay ra sau nhìn họ. Nói ra cũng thật trùng hợp, nhờ gió từ cửa sổ thổi vào nên tôi mới thấy được tất cả. Gió thổi làm bay bay vạt áo trường bào của hai người kia, tôi thấy họ không có chân!”

Cậu thanh niên mở to mắt nhìn bà cụ, mặt mũi đổ đầy mồ hôi, không thốt lên được lời nào. Bà cụ nói: “Ngây người làm gì, còn không mau báo cảnh sát đi!”

Ngày hôm sau, trạm điều hành xe buýt báo án: đêm qua, tài xế và nhân viên soát vé của một chuyến xe buýt cuối mất tích. Cảnh sát cấp tốc điều tra và liên lạc ngay với cậu thanh niên đêm qua đã báo án và bị cảnh sát nghi là “bị tâm thần”. Hai tiếng sau, họ đã tìm được cậu thanh niên và bà cụ kia. Ngay đêm đó, các báo của Bắc Kinh nhanh chóng đưa tin về vụ việc này và tiến hành phỏng vấn bà cụ và cậu thanh niên nọ.

Ngày thứ ba, cảnh sát phát hiện chiếc xe buýt mất tích ngay tại khu vực gần đập nước Mật Vân, cách Hương Sơn hơn 100km. Trong xe có ba xác chết đã thối rữa nghiêm trọng, gồm tài xế, cô soát vé và một người vô danh. Câu chuyện này cũng tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ:

– Thứ nhất: Xe buýt không thể chạy hơn 100km sau khi đã chạy suốt cả ngày trời được (vì mỗi một ngày, một chiếc xe buýt chỉ có một lượng xăng cố định để di chuyển đủ chuyến đã quy định mà thôi), và cảnh sát phát hiện bên trong bình xăng không phải là xăng mà là máu tươi.

– Thứ hai: Càng khó hiểu hơn là những thi thể được phát hiện chưa tới hai ngày mà đã thối rữa nghiêm trọng, thậm chí ngay cả mùa hè thì cũng không thể xảy ra hiện tượng này, sau khi khám nghiệm tử thi thì cũng xác định chắc chắn không có sự nhúng tay từ phía con người.

– Thứ ba: Cảnh sát đã kiểm tra chặt chẽ các camera theo dõi trên các tuyến đường đến Mật Vân nhưng không hề phát hiện được manh mối nào.

Chuyện này đã gây rúng động toàn bộ giới y học và ngành cảnh sát ở Bắc Kinh thời đó. Cho đến nay, câu chuyện bí ẩn rùng rợn này vẫn chưa có lời giải thích thỏa đáng.

Ở một số trang web thì có nói vụ xe buýt 375 chỉ là câu chuyện bịa ra để che giấu một vụ giết người. Ở đây người ta thấy có những nghi vấn:

1. Trong bình chứa xăng không phải xăng mà là máu.

2. Xe buýt rơi xuống một cái vực cách rất xa tuyến đường của nó. Mà mỗi chuyến xe buýt chỉ bơm đủ lượng xăng để chạy nên không thể đi xa như vậy.

3. Từ trạm khởi hành đến cái vực nơi mà chiếc xe buýt rơi xuống không hề ghi nhận việc chiếc xe đã đi qua.

4. Các thi thể phân hủy nhanh dù chỉ mới 1-2 ngày. Rõ ràng nếu tin theo tâm linh thì các nghi vấn này hoàn toàn đúng.

Nhưng nếu theo logic thì đây là một vụ giết người:

1. Hai người đàn ông mặc trường bào nhà Thanh thực chất là hai thủ phạm giết người, còn người ở giữa hai người chính là nạn nhân.

2. Khi tìm thấy chiếc xe đó thì trong xe chỉ có 3 người: tài xế, phụ xe và một người chưa rõ danh tính – người đó có thể là người bị hai tên mặc trường bào giết rồi bỏ xác lại trên xe.

3. Các thi thể phân hủy nhanh là do họ đã chết lâu rồi nhưng lại bị nhằm với thời gian mất tích của chiếc 375.

4. Chuyện này dựa trên một câu chuyện có thật nhưng chuyến xe buýt không phải số 375. Còn hành khách trên xe là một lão già – ông này là một bác sĩ pháp y giỏi – và một cô gái cùng với một cặp vợ chồng. Lúc hai người mặc trường bào lên xe buýt có kè theo một người ở giữa, nhưng cả ba đều có chân và nồng nặc mùi rượu. Ông lão phát hiện ra nghi vấn rằng họ tẩm rượu lên người nhằm che đậy mùi máu tanh do giết người. Ông mới nghĩ ra cách đưa mình cùng cô gái rời khỏi xe. Tóm lại 375 mang tính chất hư cấu nhưng nó dựng từ một câu chuyện có thật.

Leave a Reply