Sợ hãi, thiếu kiến thức – bác sĩ thực tập vật lộn ở tuyến đầu Covid-19

Khi bệnh viện thông báo cần người sang khoa chăm sóc tích cực (ICU) điều trị bệnh nhân Covid-19, bác sĩ nội trú Rita Morales, đang thực tập ở khoa tâm thần, xung phong ngay.

Nhưng cô nhanh chóng choáng ngợp khi phải điều khiển máy thở. Hướng dẫn cô là một bác sĩ nội trú khác cũng đang thực tập.

Họ đều là những bác sĩ nội trú ở các khoa khác, nhưng vì Covid-19 làm bệnh viện quá tải nên giờ sang khoa ICU chăm sóc bệnh nhân Covid-19 nguy kịch.

Xem YouTube học thao tác

Giữa lúc khoa ICU của họ kín chỗ, bác sĩ giám sát không có thời gian chỉ dẫn, những bác sĩ trẻ tuổi này đã phải xem video trên YouTube để học các thao tác chưa hề được dạy.

Họ bỗng rơi vào tình thế phải tự ra những quyết định “sống chết”, và cảm thấy tội lỗi khi không thể cho bệnh nhân sự chăm sóc và chú ý đúng mức.

Ở một bệnh viện, các bác sĩ nội trú phải học liệu pháp hô hấp từ một buổi họp qua mạng và tài liệu tìm trên Google – thông thường kỹ năng này cần hai năm thực hành. Ở bệnh viện khác, có bệnh nhân tử vong vì bác sĩ nội trú không biết dùng máy thở.

Một bác sĩ nội trú khác lo ngại bệnh nhân trở thành những “vật thí nghiệm”, theo Wall Street Journal.

Trong phản hồi, các bệnh viện nói đại dịch đã buộc họ phải gồng mình, từ bác sĩ cao cấp cho đến thực tập sinh, trong “điều kiện như thời chiến”.

44 bác sĩ nội trú đã viết thư gửi lên “NYC Health + Hospitals”, công ty quản lý hệ thống bệnh viện công ở thành phố New York, phản ánh tâm trạng bất lực, tuyệt vọng vì công việc quá sức, thậm chí có người có ý nghĩ tự tử.

“Là bác sĩ thực tập”, họ viết, “chúng tôi thấy kinh hãi, lo sợ và tê liệt bởi cảm giác tuyệt vọng và tội lỗi”.

Ban đầu, Rita Morales, bác sĩ nội trú tại bệnh viện New York – Presbyterian/Columbia, cho biết chương trình nội trú đã nói sẽ không chuyển các thực tập sinh sang khoa ICU. Nhưng vài ngày sau, email được gửi ra, nói khoa ICU cần thêm người gấp.

Bác sĩ Morales nói dù có lo sợ, cô vẫn thấy tự hào vì được giúp đỡ. “Dù tôi chưa đủ trình độ và chưa chuẩn bị, nhưng thành phố New York đang cần chúng tôi”, cô nói với Wall Street Journal.

Một số bạn của cô ví Covid-19 như những năm đầu dịch AIDS, cuộc khủng hoảng những thập niên trước đã “làm nên” cả một thế hệ bác sĩ.

Nhưng tự hào không có nghĩa họ đã thạo việc. Mike Pappas, bác sĩ nội trú tại bệnh viện Mount Sinai ở New York, phải thực hiện thao tác làm thông đường thở, thường do chuyên gia trị liệu hô hấp tiến hành.

“Tôi chưa bao giờ làm thao tác đó trong đời”, bác sĩ Pappas, đang thực tập năm thứ hai chuyên khoa gia đình, nói. “Tôi còn chưa chứng kiến, hoặc chỉ một lần trong trường y”.

Anh phải xem video trên mạng, rồi làm theo: đặt bệnh nhân ở vị trí nhất định rồi vỗ vào lưng để giúp đờm chảy bớt khỏi phổi. Nhưng anh không biết làm vậy có đúng không hay đã tác dụng chưa.

Tại bệnh viện Đại học Yale ở New Haven, bang Connecticut, các bác sĩ nội trú khoa gây mê cũng sang khoa ICU để làm công việc của các nhà trị liệu hô hấp, cũng học từ một buổi trên Zoom và tài liệu trên Google.

Sau khi bệnh nhân phản ánh, bệnh viện không cho họ làm việc đó nữa, theo một email tháng 4 mà Wall Street Journal tiếp cận được.

Bác sĩ nội trú không có lựa chọn

Bác sĩ nội trú Michelle Romeo bị ám ảnh bởi một ca Covid-19, ngoài 40 tuổi. Bệnh nhân này bị chảy máu trong dạ dày và ruột, do đó bác sĩ Romeo phải cho truyền máu. Khoảng một giờ sau, bác sĩ giám sát tới và nói phải chuyển sang chế độ khẩn cấp để bơm máu vào nhanh hơn, nhưng bệnh nhân sau đó tử vong. Cô cảm thấy có lỗi.

“Gánh nặng của ca tử vong đặt lên vai tất cả chúng tôi”, bác sĩ Romeo nói với Wall Street Journal. “Không có tập huấn nào để bạn sẵn sàng được cho chuyện này”.

Bác sĩ Michelle Romeo tại nhà ở New York. Ảnh: Wall Street Journal.

Đầu tháng 4, khi các bác sĩ khoa ICU tại bệnh viện New York – Presbyterian/Columbia yêu cầu phản hồi từ bác sĩ nội trú, một bác sĩ nội trú giãi bày trong email rằng phải làm việc “như một bác sĩ, một y tá, một chuyên gia trị liệu hô hấp và cả người lau dọn cùng một lúc”.

Người này cảm thấy kinh hãi khi phải giám sát máy thở mà chưa qua tập huấn, như thể bệnh nhân là “vật thí nghiệm”.

Bệnh viện New York – Presbyterian/Columbia khẳng định các bác sĩ nội trú đều được giám sát, hướng dẫn bởi bác sĩ nội trú lớp trên, những người cũng được giám sát bởi bác sĩ lâu năm hơn.

Tại bệnh viện Montefiore ở quận Bronx, New York, một bệnh nhân bị tim ngừng đập vì máy thở được bật chế độ quá cao.

Khi bác sĩ vào hỏi hai thực tập sinh, mới chuyển sang từ khoa gia đình, là có ai biết điều chỉnh máy thở không. Cả hai đều nói không. Như các nơi khác, họ vừa mới học cách dùng máy thở. Câu chuyện này trở thành bài học cho các buổi tập huấn trong viện.

Dù gặp phải khó khăn, sợ hãi như vậy, nhưng bác sĩ nội trú nhìn chung khó có thể nói không khi được giao việc, khác với y tá vốn có công đoàn đứng đằng sau. Bác sĩ nội trú cũng không thể giới hạn thời gian làm việc như một số bác sĩ chính thức.

Ở hầu hết bệnh viện, bác sĩ nội trú chỉ được trả trên lương tối thiểu một chút. Họ cũng không nhận lương làm thêm giờ nếu số giờ vượt quá tuần làm việc bình thường.

Và nếu nghỉ việc, họ gần như từ bỏ hy vọng trở thành bác sĩ chuyên khoa. Không hoàn thành quá trình nội trú gần như khép lại cơ hội thực tập thêm ở nơi khác, và như vậy sẽ giới hạn đáng kể lựa chọn nghề nghiệp tương lai.

Bức thư của 44 bác sĩ nội trú

Du số bệnh nhân Covid-19 mới ở New York đã giảm, dữ liệu của thành phố cho thấy số bệnh nhân trong ICU ở các bệnh viện công không giảm nhiều, là 768 ca (tính đến ngày 24/4). Số ca tử vong có xác nhận nhiễm Covid-19 vượt trên 11.400 tính dến ngày 29/4.

Bức thư của 44 bác sĩ nội trú nhắc tới ở trên, gửi lên “NYC Health + Hospitals”, công ty quản lý hệ thống bệnh viện công ở thành phố New York, cho biết các bác sĩ nội trú đang làm 90 giờ một tuần, đang chăm sóc cho 90 bệnh nhân cùng một lúc, và vẫn phải tập huấn cho các y tá, trợ lý khác trong viện.

Họ cho biết một số bệnh nhân đã tử vong khi mức ôxy trong máu không được giám sát chặt chẽ. Một số bệnh nhân tử vong sau nhiều ngày quằn quại không được bác sĩ kiểm tra. Một số cũng không có giấy tờ bệnh án, hồ sơ phân công giám sát ở bên cạnh.

Phản hồi bức thư, CEO của công ty “NYC Health + Hospitals” Mitchell Katz nói “các bạn vẫn đang thực hành y tế trong thời chiến tranh”. Ông giải thích các bệnh nhân không được kiểm tra hồ sơ vì ưu tiên ở đây là giúp bệnh nhân đủ ôxy để hình thành phản ứng miễn dịch, và “nếu không hình thành phản ứng miễn dịch thì kiểu gì họ cũng không thể qua khỏi”.

Các bệnh viện nói trên khi phản hồi Wall Street Journal đều cho biết chung chung rằng các bác sĩ nội trú được giám sát bởi bác sĩ có kinh nghiệm.

Nealansh Gupta, bác sĩ nội trú tại một bệnh viện ở Brooklyn, đang có những cơn ác mộng về bệnh nhân, về những ca bị tác dụng phụ của các loại thuốc chưa được chứng minh, hay những ca mất nhiều máu vì tiêm sai liều thuốc chống đông máu.

Bác sĩ Gupta tại nhà ở Brooklyn. Ảnh: Wall Street Journal.

Sau khi một bệnh nhân ngoài 50 tử vong, bác sĩ Gupta phải gọi cho vợ của nạn nhân – lần đầu tiên anh làm vậy. Đầu óc anh trống rỗng trong giây lát khi đầu bên kia đổ chuông. Anh lúng túng giải thích rằng bà không được vào viện, và phải chờ thi thể chồng bà được trả về. Người phụ nữ khóc nấc một cách không kiểm soát.

Cuộc nói chuyện đó cứ tua đi tua lại trong đầu bác sĩ Gupta. Anh ngẫm đi ngẫm lại các bước chữa trị của mình, liệu anh đã làm tất cả chưa, cho đến khi ngủ thiếp đi.

“Tôi nghĩ ca đó sẽ ảm ảnh tôi suốt cuộc đời”, anh nói với Wall Street Journal.

Trọng Thuấn – Zing

Leave a Reply